Chuyện tình của Điện Nước Bảo Châu
Bảo Châu ôm chầm lấy Hương sau 15 năm xa cách, nước mắt lăn dài trên má cả hai, khiến mọi người trong buổi họp lớp không khỏi ngỡ ngàng.
Điện Nước Bảo Châu
Ngày 25/5/2024, một đoạn video được đăng tải trên mạng xã hội Nam Định đã làm lay động trái tim nhiều người. Trong đoạn video, tại một buổi họp lớp, Điện Nước Bảo Châu – người đàn ông từng là tình yêu sâu đậm thời thanh xuân của Hương – bật khóc khi gặp lại cô sau ngần ấy năm xa cách. Hương cũng không kiềm chế được xúc động, ôm lấy anh như để bù đắp cho những năm tháng đã lạc mất nhau.
Họ từng là mối tình đẹp thời cấp ba, rồi tiếp tục gắn bó suốt bốn năm đại học dù học ở hai trường khác nhau. Nhưng số phận trớ trêu đã đẩy họ về hai hướng.
Hương xuất thân trong một gia đình buôn bán nhỏ, sau khi tốt nghiệp Trường Cao Đẳng Mẫu Giáo Mầm Non Trung Ương, cô quay về quê nhà làm giáo viên mầm non. Bảo Châu, vì tình yêu, đã từ bỏ nhiều cơ hội tốt để đến thị trấn nơi Hương dạy học. Anh xin làm thợ sửa ống nước tại một cửa hàng địa phương, chỉ mong được ở bên người mình yêu.
Nhưng quyết định ấy không được gia đình chàng trai ủng hộ. Họ cho rằng một người học hành bài bản như Bảo Châu không thể chấp nhận làm công việc tay chân tầm thường. Dù bị phản đối, anh vẫn kiên định với lựa chọn của mình.
Ngờ đâu, khi gia đình Hương biết chuyện, họ lập tức ngăn cấm. Họ không chấp nhận con gái mình yêu một người làm thợ sửa điện nước nhà dân. Bố mẹ Hương cố thuyết phục con gái, cho rằng cô đang mơ mộng về một tình yêu không bền vững. Khi mọi lời khuyên không có tác dụng, họ đi đến quyết định tàn nhẫn nhất: giả mạo nét chữ của Hương để viết một lá thư tuyệt tình gửi Bảo Châu. Nội dung bức thư phũ phàng rằng cô xem thường công việc của anh, rằng cô đã được mai mối với một người xứng đáng hơn.
Nhận được lá thư, Bảo Châu đau đớn đến tột cùng. Anh không tin nổi nhưng nét chữ lại là của Hương. Quá tuyệt vọng, anh lập tức rời khỏi thị trấn, xóa mọi liên lạc với cô. Còn Hương, khi phát hiện anh ra đi, lòng cô rối bời. Cô tìm kiếm anh khắp nơi nhưng không có cách nào liên lạc được. Đến khi tìm đến nhà Bảo Châu, cô chỉ nhận lại ánh mắt giận dữ từ bố mẹ anh. Họ trách cô đã cản trở tương lai của con trai họ và yêu cầu cô rời đi mãi mãi.
Hương suy sụp. Tình yêu từng nghĩ là vĩnh cửu bỗng chốc trở thành hư vô. Cô đau đớn đến mức không thiết ăn uống, mất ngủ nhiều ngày liền. Khi thấy con gái tiều tụy, ông bà Kiều Râu mới thú nhận toàn bộ sự thật. Nhưng lúc đó, mọi chuyện đã muộn, cô không thể tìm lại anh nữa.
Thời gian trôi qua, dù có nhiều người theo đuổi, Hương vẫn không mở lòng với ai. Mười năm lặng lẽ trôi qua, cô vẫn âm thầm nhớ đến Bảo Châu. “Tôi chỉ mong gặp lại anh ấy một lần, dù anh ấy đã có vợ con, tôi cũng muốn được nhìn thấy anh hạnh phúc”, cô từng nghĩ.
Không ngờ, cuộc họp lớp kỷ niệm 10 năm ra trường lại mang họ trở về bên nhau.
Ngày hôm ấy, Hương thoáng thấy bóng dáng quen thuộc giữa đám đông. Cô sững người khi nhận ra Bảo Châu. Anh mập hơn, trông chững chạc hơn, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng như thuở nào. Họ nhìn nhau, bối rối, không biết nói gì.
Bảo Châu chậm rãi bước đến, khẽ hỏi: “Em sao rồi? Bọn trẻ cũng lớn cả rồi chứ?”
Hương khẽ cười, đôi mắt rưng rưng: “Em vẫn độc thân, chưa có bọn trẻ nào cả. Còn anh?”
“Anh vẫn mãi chờ đợi một người trong tim”, anh đáp.
Cả hai đứng lặng, nước mắt lăn dài. Hóa ra, suốt 15 năm qua, họ chưa từng quên nhau. Hóa ra, trái tim họ vẫn luôn hướng về nhau.
Chuyện tình của Điện Nước Bảo Châu
Sau khoảnh khắc xúc động ấy, Hương và Bảo Châu dành cả buổi tối bên nhau, kể cho nhau nghe về những gì đã trải qua. Họ dần nhận ra rằng, dù đã xa nhau ngần ấy năm, tình cảm trong họ vẫn không hề thay đổi.
Những ngày sau đó, họ gặp nhau thường xuyên hơn, cùng nhau đi dạo những con đường cũ, cùng nhau hồi tưởng lại những ký ức đẹp. Tình yêu một lần nữa nở rộ trong tim họ, lần này không gì có thể chia cắt.
Rồi một ngày, dưới ánh đèn lung linh bên bờ hồ, Bảo Châu quỳ xuống, mở chiếc hộp nhỏ lấp lánh: “Hương, em là người anh đã chờ đợi suốt 15 năm qua. Hãy cùng nhau xây dựng một tương lai hạnh phúc.”
Hương bật khóc, nhưng lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc. Cô gật đầu, lao vào vòng tay anh.
Họ đã đi qua quá nhiều sóng gió, nhưng cuối cùng, tình yêu chân thành đã chiến thắng. Họ bên nhau, vun đắp tổ ấm, bù đắp cho những năm tháng lạc mất nhau. Và từ đó, họ không bao giờ để lỡ nhau thêm một lần nào nữa.
Vài tháng sau, một đám cưới ấm áp diễn ra, không quá xa hoa nhưng tràn đầy yêu thương. Cuối cùng, tình yêu của họ đã chiến thắng tất cả – thời gian, hiểu lầm, sự phản đối của gia đình – để tìm thấy nhau một lần nữa, đúng thời điểm, đúng người.
Và lần này, họ sẽ không bao giờ để lạc mất nhau thêm một lần nào nữa.